26 tháng 12, 2012

Cát Du - chùm Thơ 10 bài





ĐỌC MƯỜI bài thơ của Cát Du tôi chợt nghĩ đến10 ngón tay trên một cây đàn dây - bàn tay phải làm ra âm thanh, bàn tay trái nhấn phím tạo nên tiết tấu làm thành giai điệu.
Tôi nể “sợ” Người Đàn bà Thơ này ngay từ chùm thơ trên Báo Văn Nghệ tình cờ được đọc từ mấy năm trước, trong đó bài Thôi đành để gió cuốn đi cùng tên 
người sinh ra bài thơ ấy ngỡ như rễ của loài cây mọc trên núi, không thành chùm bám víu vào đất mà cứ như mũi khoan xuyên thẳng xuống đá, tồn tại dài lâu trong trí nhớ, chẳng cứ gió mà ngay cả giông bão cũng khó cuốn nổi. Chả cứ Người Đàn Bà canh giữ ngôi nhà thiêng của chúng mình ấy, mà ngay một người lính cận vệ từng trải, trước sự “tấn công” mãnh liệt nhưng dường như lại rất dịu êm ấy của “kẻ địch”, cũng chỉ có thể chống đỡ yếu ớt rồi bị nhấn chìm cuốn trôi, đầu hàng vô điều kiện....

Mẹ ơi!

Cho Dì tôi, Người mới qua đời

Sáng nay có người mẹ qua đời
Mặt trời rựng lên rồi tắt
Tôi thấy dòng người như đi về nơi tẩn liệm
Hàng cây bên đường cũng buồn thiu
Gió lặng im
như khóc
có tiếng nấc chồi non
trong cành gãy
Mẹ ơi!
Mẹ !
                                                             23/01/2006

chiều

Chiều sắp khóc mà anh chưa về
Thấy không ?
Con mắt chiều đỏ hoe!

Bửa nay trời lập đông
Chiều một mình
Chiều run
run lắm!
Em hôn lên má chiều ram rám
Nước mắt chiều chảy quanh
Nước mắt em cũng chảy quanh
Như chiều
rưng rức !

                             23/11/2005


























cát

Tặng Cỏ Dại mùa thú

Anh !
Nếu có một ngày em rơi vào kí ức anh
Anh hãy cầm tù em lại
Để em được một mình trong miền nhớ của anh
Về hạt cát đi rong

Anh!
Nếu có một ngày em rơi trong mắt anh
Hãy khép mi thật chặt
Để em được một mình trong mắt anh
Hình hạt cát đi rong

Hãy cố chịu đau một chút
Chỉ là ran rát thôi mà
Đừng hẫy em ra
Đừng hẫy
Vì như thế anh sẽ chẳng còn nỗi đau
Là người
không có nỗi đau sao được
Em không tin đâu !
Không tin!

                                     14/01/2006

em trút rỗng mình ra

Nặng quá anh ơi em nặng quá!
Anh cõng bớt nỗi buồn cho em đi
Nỗi buồn đè nghiến trái tim em
mệt lữ
Em trút rỗng mình ra
trút rỗng mình ra
Để anh
không còn trong em
Mà sao vẫn nặng !
Em phết màu chì lên trái tim
Để đừng nhìn thấy anh trong đó
Thế mà
anh vẫn hiển hiện trong em rõ rệt
anh nhìn em tái dại
van lơn
em đuối rồi anh
em đuối !

                                              16/02/2006

chó Vàng quỷ sứ !

Đã hai ngày anh không phon cho em
Tại sao vậy Chó Vàng quỷ sứ ?
Hai ngày con Ếch Con mõi mắt
Hai ngày con Ếch Con căng tai
Là hai ngày thế gian bội bạc
Nắng phụ phàng và gió đi hoang
Ôi Chó Vàng quỷ sứ!
Để Ếch Con một mình oàm oạp nhớ nhung
Anh mãi miết trong phạm trù triết học
Mà quên đi thực  tại là em
Cái sinh linh nhỏ bé vô cùng
Cũng cần có tên trong phạm trù triết học
Phạm trù
yêu
                                                                    14/3/2006

lửa

Người đàn bà vặt vẹo
Men theo bờ đá
Đi về phía lửa
Lửa trong mắt chàng trai trẻ
Lửa cuốn nàng đi
Lửa cuốn nàng đi
Nàng đi trên sóng lửa
lâng lâng
lâng lâng
Xin đừng tắt lửa người ơi !
Đừng tắt !
Em lạnh
Em lạnh mà!

                                     23/10/2006
  
em trốn sau mây

Thức dậy
Từng tế bào em thức dậy
Nhớ anh
Từng tế bào em nhớ anh
Anh ạ !
Ngày chúng mình quen nhau trời bừng lắm
Sao bây giờ chỉ chiều không ?
Hoàng hôn trong mắt anh
mông lung lắm
chỉ toàn mây
Em trốn sau mây phải không ?
Phải không ?
                                     23/10/2006




Đêm qua anh ngủ mơ
Thấy trăng tròn vành vạnh
Vỡ òa trên mặt anh
Ôi trăng thơm quá!
Trăng mùi thiếu nữ
Trăng mùi phù dung
Trăng biến thành em
Thơm hương đàn bà
Trăng mùi quỹ sứ
Mùi em
Ngái
                    28/3/2006










                      













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đăng nhận xét của bạn