4 tháng 1, 2013

xin thông cảm và...thứ tha !


SAU CẢ THÁNG nhiều ngày mấy giờ đắn đo cân nhắc suy đi tính lại vân vân cùng…ba chấm, tôi buộc phải…”hy sanh“, tự tước bỏ “quyền lợi” của chính mình với một số người. Buồn. Xót. Mặc cảm có lỗi, cho dù “phần thiệt” thuộc về mình. 
Có một dạo tôi “OK”, “Hảo lơ”, “Kha ra sô” (học đòi nói theo người ta chứ cũng chẳng hiểu ý nghĩa của những cụm từ ni là …cái chi), hễ cứ có ai chiếu cố đến, gợi ý cho được “kết bạn” trên trang Mạng Xã hội Facebook là…kết liền. Nhưng, mấy tháng “kết mô đen” mà có bạn chẳng chịu cho biết “hình dong chải chuốt” ra sao, ảnh đại diện không có mà ảnh trong anbum anbom cũng không luôn. Không có ảnh, năm sinh lại “bỏ ngỏ” nên chẳng biết bạn “xuân xanh chừng độ bao nhiêu tuổi” (mà đây lại chính là sự bình đẳng tôi thiểu khi là bạn bè của nhau, dù chỉ trên “phây” ở "búc").
Có bạn, không biết bực tức ghét bỏ gì đó với ai đó mà “mắng” họ khá nặng trên “phây” rồi xưng “bà” xưng “ông” xưng anh xưng chị (!?). Người bị mắng chẳng biết có đọc không, nhưng tôi cùng bao “bạn phây” khác phải dỏng tai căng mắt ra mà “nghe mắng”, “đọc mắng”…oan.
Lại có bạn dễ khiến kẻ “lười bình luận”, “biếng chìa ngón tay trỏ THÍCH” như tôi phải…chạnh lòng bởi sự lười biếng của mình: Mỗi khi mở “phây”, nhấn vào nút “thông báo” (thứ ba trái sang), luôn thấy hiện ra đến ngót 40 ảnh “đại diện” của bạn ý). Đóng máy, lúc sau mở lại, thấy bạn tiếp tục có “thêm” mươi ảnh nữa (nhưng không phải ảnh buổi sáng, vì bạn đã thay ảnh bìa ảnh đại diện trước đó 03 phút rồi). Buổi chiều mở máy muốn nhìn ngắm tiếp, nhưng không được thoả nguyện, vì bạn lại đã thay ảnh trước đó mấy giây.
Tất cả những gì tôi vừa “trình bày” ở trên, cũng như chưa dám “phát biểu”, suy cho cùng cũng chỉ “vui là chính”, chẳng chết ai. Nhưng với tôi thì lại rất…nguy hiểm. Phải thừa nhận là (ảnh) bạn này khá bắt mắt, nên tôi chỉ e rằng, mải nhìn ảnh xem ảnh ngó ảnh những mấy chục “tấm” y hệt nhau ấy, và khác nhau ấy (luôn luôn được đổi thay làm mới), tôi sẽ bị cuốn hút chìm đắm đến chẳng còn đọc được gì của ai nữa. Người thì cũng chẳng đáng kể làm gì, “liều mình như chẳng có”, nhưng thương “con vi tính” chẳng “thi thố” được gì, “mở ra rồi lại đóng vào như chơi”…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đăng nhận xét của bạn