nguyễn thái sơn
hai nhà...
Nhà em cuối Ngõ Gốc Đề
nhà ta khuất nẻo ven Đê La Thành
xoan khô than đượm lửa xanh
mía căng nứt mật, chĩu cành mọng dâu
chồng Người lang bạt đâu đâu
vợ ta mưa nắng dãi dầu dưới quê
nhà ai
Người ấy
lại
về
giọt mưa gõ cưả
tỉnh mê
giật mình…
Lạc Trung, Hà Nội, 2003
…nghĩa là trước khi hai kim đồng hồ lăm le đè chồng lên
nhau (12 giờ đêm) một lúc đã phải làm “động tác” ngược với đôi kim đồng hồ là…rời
nhau ra, để “nhà ai người ấy lại về” trước khi đồng hồ quả lắc “boong…boong” 12
tiếng chuông, tránh rắc rối nếu có công an đến kiểm tra hộ khẩu bất thình lình,
cho dù cả hai “cáo già” này đã chọn nơi ở hẻo lánh vắng vẻ “cuối ngõ Gốc Đề,
ven đê La Thành”. Nghĩa là không thể bị coi là phạm pháp ở dai dẳng triền miên
liền tù tì cùng nhau “sống như vợ chồng”. Nghĩa là dù rất phong độ tráng DƯƠNG
thịnh ÂM, “cháy” rừng rực cháy dai cháy đượm như gỗ Xoan khô nỏ, cháy hết mình
đến mức không có khói, ngọn lửa không màu đỏ mà xanh như lửa bếp ga, còn sinh lực
thì căng đầy ứ tràn (điện mạnh nước tràn), như mật ngọt làm nứt toác vỏ mía. Vì
Ngoại Tình có trách nhiệm nên cả hai người trong lúc “trai trên gái dưới” (bây
giờ sự “trên dưới” ấy có thể đã…chuyển đổi, không còn như lời cổ nhân) nhưng họ
vẫn nhớ đến nghĩ đến “Vợ sương nắng dãi dầu”, “Chồng lang bạt đâu đâu”. Ngoại
Tình mà “được” như thế thì tội lỗi xem chừng đã giảm đi quá nửa. Mãnh liệt mà lại…trách
nhiệm thì có khi mình cũng ngoại tình “thử” một lần cho biết. Coi nó ra mần
răng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Đăng nhận xét của bạn