Mẹ
Hạt cơm ngon dẻo mẹ nấu sớm hôm
làn gió mát thơm từ tay mẹ quạt
khúc ru dịu ngọt - ánh mắt mẹ nhìn
lo buồn đời Mẹ - cây rừng không tên…
1987
ngậm ngùi
Người người náo nức về quê
miến măng giỏ trước cau chè bị sau
rưng rưng
hút mắt
con tàu
mình còn cha mẹ nữa đâu mà về !
1982
tiếng đêm
Quán trọ vùng cao
sương lạnh vênh liếp nứa
lang bang hồ lang bang chợ lang bang rừng
cơm lam bản Thái phở chua chợ Nùng
đom đóm lập lòe đồi mận
trẻ khóc dạ đề rấm rứt đêm
hoang dại điệu ru buồn khê nồng ngái ngủ
lửa cháy cong đóm nứa
ông ké vẩy râu đẫm rượu
ho khan
những âm thanh từ lán chợ vọng sang
tôi thảng thốt giật tung cánh cửa
như tiếng khóc của con
giống tiếng ho của bố…
mai này về phương Nam
tha hồ nghe con khóc con cười
bố mẹ từ lâu về Đất về Trời
tôi áp tai vào đêm
kiếm tìm trong gió...
Phố ga Bảo Hà, Yên Bái, 1999
Bố Mẹ tôi
Tết nào cũng chỉ đủ tiền mua một con gà
đầu cánh thắp hương đón Giao Thừa
mình gà cúng trưa Mùng Một
năm ấy mất mùa mề gà lép xẹp
Bố cảm khái làm câu đối tết
“vợ con còn đói - gà vịt chưa no”
Tết ấy
xúc nửa bơ lúa cho gà trống Mơ
khi mổ thịt diều gà còn căng thóc
ra bờ giếng Mẹ thẫn thờ ngồi khóc
- miếng ăn chưa trôi cái chết ập đến rồi !...
Bố Mẹ ta khổ ải một đời
chiếu nào cũng sờn áo nào cũng cũ
trà vụn pha dăm lần
nát nhừ như dưa khú
nghe nhờ đài hàng xóm qua khe cửa
qủa trứng độn nước cơm nhúng đũa cả nhà
ta áo lính suốt thời trai trẻ
hết chiến trường gần đến mặt trận xa
quà về phép
tặng Bố chiếc áo sờn vai
biếu Mẹ dăm thìa mì chính
những người có con đi lính
nhện sa trước mặt lo lắng khóc thầm
o
Tiệc tùng
bia tràn ly
thịt cá đầy mâm
nhiều bữa nghẹn không làm sao nuốt được
khi có đủ tiền mua trà thơm sữa ngọt
Bố Mẹ chỉ còn ẩn hiện trong những tấm ảnh mờ !
Tết Mậu Thìn,1988
ngày đi ngày về
Ngày ra đi ta còn đủ Mẹ Cha
chị nền nã, các em chưa thất học
tàu chuyển bánh rời ga
Mẹ níu Cha
chết lặng
ta viển vông
mơ tưởng chuyện đâu đâu…
ngày ra đi bãi sông xanh mướt dâu
con thuyền ván vẫn đủ chèo đủ lái
bưởi đang nụ lúa đương thì con gái
em mười lăm tóc ve vẩy đuôi gà
mặt sắt lại từ bao giờ chẳng biết
bước vào ngõ mới biết mình chưa chết
rầm rập người đi lác đác người về
nước đổi đất dời ngơ ngác nhìn quê
sân hoá ruộng
sông cạn thành “sông lấp”
đình xiêu vẹo
ngói âm dương xô lệch
gió phương nào cũng ngan ngát trầm hương
mồ Mẹ Cha đất lún bia mòn
đi lính hết con trai
con gái lo chôn cất
rượu cúng sủi tăm nền nhà đất
em gái lỡ duyên
chị gái quá thì
đồng đội ta
lúa nom rụng trước mùa
cỏ chết rụi triền đê
nhãn còn đợi lồng tre
mía vẫn chưa kết mật
không chọn lựa
chỉ có một “đề thi”
đời dở dang bản nháp…
đau đớn vài năm người yêu cũng lấy chồng
giỗ hết
đọan tang
vợ có con cùng người khác
người đi chật đường
người về lác đác
rừng gìa vùi xác lính măng tơ…
xưa & nay
Cha nài Mẹ
Mẹ mời Cha
rượu Tăm mới cất
Hồng trà vừa châm
mặn môi
giọi giọt nuốt thầm
Rượu Tăm đắng lưỡi
Hương Trầm ngát bia…
thầm thì
Chanh vắt kiệt rồi ném vỏ đi
bút không còn mực giữ làm chi...
thường tình
chuyện nhỏ ngàn xưa ấy
mẹ vẫn run tay, miệng thầm thì…
______
Mỗi lần bỏ một vật cũ đi Mẹ tôi thường nói một câu với hàm ý “biết ơn” và “tạ lỗi”
hoá kiếp gà
Nâng lưỡi dao
Cha lẩm nhẩm mấy lần
- hoá kiếp này để còn làm kiếp khác !
chơm chớp mắt
Gà thôi dãy đạp
bàn thờ rực nhang đèn
Gà Cúng ngậm nhành hoa…
một thời nghèo khó
Trà pha lại pha đi loãng thếch
rượu sắn non đắng ngắt nhạt hơi
xuôi tay
trà ép quanh người
rượu Đào rưới mộ
cỏ tươi say mềm…
từ Lạc Tràng đến Lạc Thị...
Bảy năm trời phiêu dạt đến Lạc Trung (*)
buồn đau nhiều hơn vui
lại tìm về Lạc Thị (*)
bớt được thôi đường xuôi Phủ Lý
nằm ở xứ nào đầu cũng phía quê hương
thuở ấy ở Lạc Tràng (* ) chị Ngọc mới mười ba
mình ngộc nghệch gà tồ
Hùng, Cường còn nhỏ dại
Mẹ đong gạo mua rau chợ Chấn chợ Bầu
bước chân qua lắm người còn ngoảnh lại
tóc bố còn đen
nhà đủ sáu người …
ngày ấy Lạc Tràng ổi mít mọc khắp nơi
tay xước lá mía Mật mía Lau
đầu va chùm ổi Đào ổi Mỡ
gỡ giải rút làm dây thả cù đánh gụ
tàu chuối làm gươm
cành nhãn uốn cung
lớp một học thầy Liễn
lớp hai - đình Giáp Ngô
năm sau học lớp ba
chùa Đại Hoàng - Hòa Lạc…
trẻ trâu nhà quê ngồi học cùng tượng Phật
chuối luộc thóc rang bỏng vạt áo nâu
nền nhà mình giờ dưới đáy sông Châu
cha mẹ thành gió mây bay về Trời Lạ
bốn chị em mỗi người một ngả
ta chuột nhắt leo sào
kiến gió ẩn chân đê…
may vẫn còn Châu Cầu, Lạc Tràng, Phủ Lý
để có chốn đi về …
Đại Lải, ngày Giỗ bố, 3-9 Đinh Hợi, 2007
________________________________
(*)
- Khi ra làm việc tại NXB Lao Động, và cả sau đó: thuê nhà từ 2001 đến 2007 trong ngõ phố Lạc Trung,
- Cuối năm 2007 chuyển từ Lạc Trung về trọ gần chợ Lạc Thị, phía Nam Nghĩa trang Văn Điển,
- Lạc Tràng, nay thuộc Phủ Lý, nơi gia đình ở từ 1956 -1960.
(Toàn ở những nơi có chữ “lạc”, “vui” đâu chẳng thấy, chỉ “lạc” phương hướng “lạc” đường…).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Đăng nhận xét của bạn