(Nhà Xuất bản Văn Nghệ TP. HCM-1988)
nguyễn thái sơn
muộn
Chiều thu nắng loãng nhẹ tênh
lá đa rụng tím sân đình cổ sơ
Trời trong như nước vô bờ
cỏ xanh như đến tận giờ mới xanh
đầu cành tím nụ hoa chanh
tiết Ngâu
mưa chợt bọc quanh hai người
chỉ là mưa bóng mây thôi,
chỉ là cái cớ để người che nhau
những tìm kiếm tận đâu đâu
còn người cách chỉ bờ dâu chẳng tìm
bây giờ bấc đã thành đèn
men hóa rượu chát
chợt nhìn
ngẩn ngơ…
tôi về thăm lại làng xưa
tóc đà sợi nắng sợi mưa trên đầu
giếng đình trong vắt thẳm sâu
rối bời
một khúc giây gầu
lỏng tay…
Sài Gòn, 1987
quà tặng
Biết lấy gì mừng Lễ Cưới của em
lòng hỏi lòng
lại hỏi Trời
hỏi Đất
cái quý nhất
Tình tôi
em để mất
biết lấy gì mừng Hạnh Phúc của em…
cây Móc
Lá tròn từng tán xoè như nón
chùm tơ óng mượt xoã lưng cây
hiểu lòng lính trẻ nơi rừng thẳm
mượn dáng thay hình
em đến đây ?…
Khâm Muộn, Lào, 1966
gặp mưa
Phố trưa giữa lúc đông người
đang vàng hoe nắng bỗng trời gieo mưa
mưa rơi khi nhặt khi thưa
tôi đi giữa những tán ô nhiều màu
em nhìn tôi má đỏ au
xoay nghiêng ô lụa che đầu cho tôi
- đường chưa ướt đã tạnh rồi ?
- mưa Đà Lạt ngắn vậy thôi !
- như đùa ?...
từ từ em xếp lại ô
bồi hồi
tôi lại mong mưa
bồi hồi…
Trại Sáng tác Quân đội, Đà Lạt, 1977
chỉ một lần
Tôi ở nhờ phòng xép lầu năm
điện cuối dây
đèn lập lòe đom đóm
chin mươi bậc cầu thang chóng mặt
không tủ không giường
mươi thước vẫn rộng thênh
cửa không khoá không cài
gió dọc gió ngang
chú Chó Bông của ai đi lạc
con Mèo Mun nhà ai dỗi chủ bỏ đi
mắt buồn ngơ ngác
ghé phòng tôi
quấn quýt
không đi…
vuốt ve mèo
mắt em đỏ hoe
trách tôi tệ bắt mèo ăn rau muống
em bế Mèo
dắt chó
từng bậc cầu thang đi xuống
một lần thôi
em chỉ đến
một lần…
hoa Hồng
Mấy cành Hồng em để lại phòng tôi
dù cố giữ chẳng thể nào giữ được
từng cánh mỏng rụng dần trong ly nước
nổi bồng bềnh như những mảnh thuyền nan
chút hương nồng trong gió đã tan
mấy chiếc lá không còn xanh nữa
những gai mọc trên khúc cành hết nhựa
khô bao nhiêu sắc nhọn bấy nhiêu…
lạc
Thuận lối mòn
ngơ ngác
lạc vườn ai
cỏ ba lá níu chân
vườn cây vàng nắng muộn
mận dở ngọt dở chua
người hái vừa kịp lớn
hết lạc đường
chẳng lẽ lại lạc nhau…
rau và hoa
Nghe nói cô hàng hoa khá sinh
da trắng mịn, mắt đen trong vắt
cô bán rau thường hay lườm khách
hai người bán hàng gần ngõ nhà tôi
sau mỗi ngày đứng máy áo thợ đẫm mồ hôi
lại qua chợ mua rau mua mắm
chỉ đứng từ xa trộm ngắm
cô hàng hoa
chẳng dám ghé bao giờ
có bao nhiêu sắc hoa ?
hoa có nở theo mùa ?
tôi chỉ biết mùa hè rau dền
mùa thu rau cải
cứ giật mình
lạ cho mình mãi
yêu cô hàng rau thật ư
yêu tự khi nào ?
hoa bày phòng cưới hoa tặng cô dâu
bước đến hàng hoa
lần đầu
rụt rè
bỡ ngỡ
hình như em giật mình
hình như ta nghẹn thở
hình như bao năm thất lạc
hình như chợt tìm thấy nhau…
sao em lại mở hàng hoa
không bán gạo bá rau !
Người năm ấy Hội Lim
Ra Giêng
tôi lớn vộc lên như chú gà cồ
sông Đuống đò đầy
thuyền nan nghẽn bến…
người tỉnh Bắc xứ Đoài náo nức chảy Hội Lim
- Anh ở quê nào? Lần đầu đến quê em ?
mặt nóng ran, hơi thở như nghẹn lại
tiếng “em” ngọt dịu mật ong hoa dại
tiếng “em” đầu tiên đời giành cho tôi
không giảng được
những câu hát đố
chỉ mành tơ nhện rối bời
tôi cởi áo “đền” người con gái mắt sắc lá răm
lúm đồng tiền trên má
giá áo ấy em đừng vội trả
xế chiều tôi có cớ đến “chuộc” tận nhà
đâu đến nỗi người phải lạc người
gần hoá thành xa !...
đêm Hội tàn nghe hát “ở lại Người ơi…”
như nghé vướng rơm
dúng dắng dùng dằng chẳng dễ gì rời bước
lời hát như lửa bổi hổi bồi hồi thắt lòng rỗng ngực
“người ở đừng về…”
có ai giữ tôi đâu !
bom phá vỡ đê
sông Đuống gẫy cầu
lúa vụ ấy mẩy đòng tôi vào bộ đội
tháng Giêng
tháng Giêng
tháng Giêng…
Lim không mở Hội
biết bao nhiêu đôi lứa nhỡ nhàng
Hội Lim này tôi lặng lẽ tìm sang
lại gặp những cô gái Nội Duệ, Dâu, Hồ
nón thúng quai thao
lần đầu đi Hội
Người lẫn vào trúc ngà
trai gái chìm vào núi
Hội Lim nao nức cùng ai
có vui với ta đâu !
ám ảnh suốt đời
áo cánh em khâu chỉ tằm
nhuộm gụ chiết nâu
cổ ba ngấn buộc hững hờ dải yếm
mắt lá răm lá quế đa tình lúng liếng
khăn vấn “đồng tiền”, “mỏ quạ” (*)
tóc ve vẩy đuôi gà
- “ở Nội Duệ, Cầu Lim, Đông Hồ…
cô gái nào chẳng hình dong như thế
tìm sao thấy chim trời cá bể...”
càng cố quên càng chẳng thể quên
nước mắt liền chị liền anh bao đời
hoá phù sa
thành trầm tích chìm sâu dưới đáy
sông Đuống sông Cầu lơ thơ nước chảy…
Hội năm Tý năm Dần…tôi vẫn xuống ga Lim
Hội mãi mãi còn vui
Ta mãi mãi lạc em !
______________
(*) Phụ nữ nông thôn vùng Đồng bằng Bắc bộ có hai kiểu vấn khăn đội đầu,
“đồng tiền” và “mỏ quạ”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Đăng nhận xét của bạn