8 tháng 4, 2013
KHÔNG LỜI...
Có nh
ững câu thơ
“dân gian” đọc lên không thể cười, không đến nỗi phải khóc, không nên bình luận bình giảng, càng không nỡ trách giận. Nhưng chợt thấy rã rượi hồn vía tan nát lòng dạ, ngậm ngùi buồn thương xót xa cho mọi KIếp Người…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Đăng nhận xét của bạn
Bài đăng Mới hơn
Bài đăng Cũ hơn
Trang chủ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Đăng nhận xét của bạn